Di?n dàn VietShare.5Forum.Net
Change background image
KingStar.5forum.net - Diễn Đàn Giải Trí Tổng Hợp

KingStar.5forum.net - Diễn Đàn Giải Trí Tổng Hợp



Go downThông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

© VietShare.5Forum.Net

๖ۣۜAngel1996
๖ۣۜAngel1996
๖ۣۜAngel1996
๖ۣۜAngel1996
Ch?c V?Supper Mod - Quản Lý Cao Cấp

Supper Mod - Quản Lý Cao Cấp

Thịt gà
Tác giả: Nguyễn Tuấn

Tạnh mưa, bọn trẻ bưng cơm đứng ăn trước cửa. Tý khoe:
- Nhà Tý ăn thịt gà.
Đêm đó, bà Tám chửi:
- Mả cha nó, nghèo mạt kiếp tiền đâu ăn gà, nó ăn gà bà, nó chết bất đắc.
Ông giáo buồn lắm, ngã bệnh, qua đời. Thương tình, hàng xóm lo ma chay. Tý hớn hở vì nhà nó đông vui.
Trời đổ mưa.

Thằng Tý la lớn:
- Con gà vô nhà, dậy bắt làm thịt ba ơi.
Mọi người nhìn theo. Thì ra, một con cóc dưới kẹt tủ đang giương mắt nhìn lên quan tài ông giáo.

*************

Tại mẹ
tác giả: Nguyễn Minh Chi

Chị chuẩn bị lấy chồng, mẹ bảo:
- Lấy chồng rồi mau sinh con, đứa trẻ sẽ là cầu nối hạnh phúc hai vợ chồng.
Nghe lời mẹ, chị thuyết phục anh có con sớm. Chẳng may đứa bé không được khỏe, hai vợ chồng phải vất vả. Anh cứ cằn nhằn.
Mẹ lên thăm, chị trách:
- Tại mẹ...
Mẹ run run:
- Mẹ mong có cháu để bồng..

************

Tình yêu
tác giả: Lưu Quang

Vợ tôi ra chợ xách về cho thằng con trai một đôi vẹt Trung Quốc. Tôi không thích đôi vẹt đó. Không thích màu lông sặc sỡ của chúng - một con vàng rực, một con xanh biếc, không thích cái vẻ bắng nhắng, tán tỉnh nhau rất lộ liễu, không thích cả tiếng hót lảnh lót đầy xu nịnh mỗi khi có người đi ngang. Lông đuôi của cả hai con đều rất dài, về mấy hôm tự dưng rụng hết. Tôi đồ rằng đó là do lão bán chim cắm vào. Đúng đồ chim rởm! Được cái từ ngày có đôi vẹt, con trai tôi tự giác dậy rất sớm. Lấy kê cho chim ăn, thay cốc nước, làm vệ sinh chuồng ... Đi học về là nó sà đến chúm mồm líu chíu nói chuyện với chim. Thấy con trai yêu đôi chim như vậy, dần dần tôi cũng bớt ghét chúng.
Nhưng một buổi chiều đang ở cơ quan bỗng thấy tiếng con tôi thảng thốt trong điện thoại: "Bố về ngay! Con vẹt vàng bị ốm rồi..." Khi về tới nhà, đón tôi là đôi mắt ướt đẫm của thằng con trai hàng ngày vốn gan cóc tía. Con vẹt vàng đã chết, nằm rũ rượi một góc chuồng. Nhưng cái làm tôi không ngờ nhất lại là "thái độ" của con vẹt xanh sau đó. Nó thực sự hoảng loạn, bỏ kê, chê nước, cứ kêu thảm thiết, cuống quýt chạy đi chạy lại tìm bạn, đập cả đầu vào nan chuồng... Rồi ngày hôm sau, vẹt xanh cũng lăn ra chết.

Giữ lời hứa với con trai, tôi đem xác đôi chim lên chôn trên quả đồi cao nhất trong vườn Bách Thảo. Tôi cứ nghĩ ngợi lan man về đôi mắt đẫm nước của con trai tôi, về sự chung tình của đôi vẹt, về cái mà ta gọi là tình yêu trên cõi đời này...

***********

Tình già
Tác giả: Nguyễn Thái Sơn

Đêm tối đen. Tiếng con chim cú kêu đâu đó ngoài cây bàng. Ông khó ở trong mình đã mấy hôm. Bà lọ mọ tìm cây sào rồi đẩy đưa bâng quơ trên vòm lá. Con chim cú vỗ cánh bay. Một hạt bụi sa vào mắt bà…

Ông trách: “Nó kêu mỏi miệng rồi nó đi, bà đuổi làm gì cho khổ con mắt vậy?”. Hạt bụi cộm lắm nhưng bà không thấy đau; móm mém cười, bà đáp: “Lỡ ông bỏ tôi lại thì sao?”.

***********

Tài sản
tác giả: Tinh Hoa

Anh chị thành đạt nơi xứ người, mới đem một phần tài sản thành lập một công ty nhỏ giúp đỡ công ăn việc làm cho đồng bào gặp cảnh khó khăn.
Công ty không sinh nhiều lợi nhuận nhưng ấm áp tình người, tiếng lành đồn xa trong cộng đồng người Việt. Thêm nhiều người hảo tâm góp vốn góp sức vào.
Công ty ngày càng phát triển, và rồi bị chiếm đoạt. Bởi thương trường như chiến trường, quy luật kinh tế đã ghi nhận vậy.
Mất mát tài sản, mất mát niềm tin, chị rất buồn. Nhưng anh vẫn bình thản an ủi vợ:
- Tài sản thật sự của một người là cái lợi ích mà người ấy đã làm được trong đời này.
Hiểu được chồng, chị vui vẻ như chưa hề mất mát.

**********

Sinh nhật
tác giả: Lê Nguyễn Thục Quyên

Chồng mất. Vốn kiến thức đã mai một không kiếm đủ việc làm. Chị xin vào làm công cho một cửa hàng bánh ngọt trong thành phố. Khách ra vào tấp nập, người chọn kiểu này, kẻ chỉ kiểu kia. Mệt, đói, nhưng chị vẫn phải tươi cười.
Khuya, chị trở về nhà. Bếp núc lạnh tanh. Đứa nhỏ hâm hấp nóng…Thằng anh nghèn nghẹn: ”Buổi chiều con đưa em đi công viên, hôm nay sinh nhật em”.
Chị ôm con vào lòng, rơi nước mắt. Từ ngày anh mất, gia đình chưa có một bữa cơm chung.

Về Đầu TrangThông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]


« Xem bài tru?c | Xem bài k? ti?p »

Quy?n h?n c?a b?n:

Bạn không có quyền trả lời bài viết

  • Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất